Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Phan_30
Hắn cười khoái chí vì được nó lo lắng, nhưng ngờ đâu chỉ là tưởng bở. Nó nhàotới bóp vai hắn và bóp với lực không nhỏ kèm theo xác khí tỏa ra dày đặc. Làmhắn la oai oái, cố gắng lôi cái vai tội nghiệp của mình ra khỏi tay nó
-Ya! Ya! Thả ra, thả ra mau! Cô muốn ám sát tôi sao?
-Giết anh chết tôi càng vui!!
Nói rồi nó đứng lên bỏ đi một mạch. Thật là khổ sở, đã đến phần 2 rồi, bây giờlà lúc nó không được ngồi dưới kháng đài nữa mà phải ra sau cánh gà chuẩn bịchờ tới lượt thay thế (nếu cần)
-Này! Đi ăn đi, từ bây giờ đến lúc diễn còn 2 tiếng nữa mà! Cần gì phảivội!!
-Hic, tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi phải ở lại phụ mọi người dựng lại cảnh sânkhấu, vì cảnh thay đổi nhiều nên phải làm thật nhanh, 2 tiếng có khi là ít quáấy!
-Vậy tôi đi mua nhé!
Lạ thật, sao cách nói chuyện của hắn lại thay đổi quá như vậy chứ? Nó….. cảmthấy lạ. Nhưng như vậy có khi lại tốt hơn, cười một cái rồi nó gật đầu cái rụp.Lần này hắn không kêu người mua như mấy lần trước nữa mà tự hắn đi mua luôn,nhìn mà cảm động quá!!
15” Sau
Sau khi phụ mọi người trang trí xong đống dây lên, lúc này bụng nó lại bắt đầukêu réo. Định bước đi tìm hắn thì chợt thấy hắn đứng ngay cửa ra vào, nóichuyện với ai đó…… Là Hoàng Yến!! “Sao? Nói gì mà lại cười cơ chứ? Ax, nóichuyện với con gái mà lại cười như vậy. Anh định hút hồn người ta sao? Đồ đángghét! Anh không biết là chị ta thích anh sao, vậy còn cười nữa!! Ya! Đừng cócười nữa mà!!!” Nó muốn hét lên với hắn như vậy. Nhưng hắn làm sao có thể ngheđược những lời trong đầu nó cơ chứ? Nếu có thì hắn đã không phải là con ngườirồi. Bực bội, nó bước đi chỗ khác luôn.
Hắn tiến lại phía chỗ nó và đưa hai hộp thức ăn lên trước mặt nó, miệng cườithật tươi.
-Mua rồi đây! Mau ăn đi!
-Không đói!!
Nó trả lời ngắn gọn, mặc cho mặt hắn đực ra đấy mà không hiểu chuyện gì. Rõràng lúc nãy nó còn vui vẻ kêu hắn đi mua, bây giờ lại giở chứng không chịu ănlà sao?
-9 giờ hơn rồi mà không đói sao?
-Không đói!
-Cô không đói nhưng tôi đói, mà tôi muốn cô ra ăn cùng với tôi!!
-Không thích
-Này, cô không ăn là tôi ăn hết đấy nhé
-Ăn hết đi
-Tôi ăn hết đấy!!
Rồi bỗng dưng cứ như quá khó chịu, nó hét toáng lên
-ANH ĐI MÀ ĂN VỚI NGƯỜI TA ẤY! ĂN VỚI TÔI LÀM GÌ?
Tiếng hét của nó làm hắn ngơ ngác, và hắn nhanh chóng hiểu ra tại sao nó lại cưxử như vậy. Tất cả là vì Hoàng Yến
-Bạn gái của tôi đang ghen đó sao? Vui thật!
-Ai….. Ai thèm ghen chứ? Tôi không muốn ăn
-Thôi ăn đi, không lại đói chết. Tôi chỉ nói chuyện với chị ta thôi, không lẽcô cũng giận sao?
-Ai thèm giận!!
Và cứ thế, vì cái tính trẻ con của nó mà hắn phải ngồi năn nỉ muốn gãy lưỡi nómới chịu ăn. Đáng lí ra thì nó sẽ không để hắn năn nỉ nhiều như vậy đâu, nhưngchỉ vì nó hỏi hai người nói chuyện gì thì hắn không chịu nói nên mới làm cho nókhó chịu như vậy. Chẳng biết có việc gì mà hắn lại giấu nữa!!!
Đến giờ rồi, mọi người lại tụ về kháng phòng. Vì nó là người dự bị nên phảiđứng trong cánh gà chứ không ngồi ở phía dưới nữa. Và điều này đồng nghĩa vớiviệc nó phải đứng chăm chú xem hết.
Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi hết thời gian giải lao giữa vở kịch (giống nhưquảng cáo lúc đang chiếu phim) mà “nhân vật chính” biến mất. Mọi người nháonhào chạy đi tìm. Và người nháo nhào nhất ở đây không ai khác chính là nó. Chạymọi ngóc ngách của kháng phòng để tìm cho bằng được người con gái đó. Nếu khôngthì nó chết mất
Gần hết giờ rồi, nó bắt đầu bị lôi đi để biến hóa, mặc dù đã nhìn hắn cầu cứunhưng sự thật thì hắn cũng chẳng giúp gì được. Chợt! Xuất hiện rồi. Nó mừngkhông tả [làm mọi người hú hồn, ai đọc cũng hú hồn :))]. Mọi người nhào đến hỏithăm, hóa ra cô ấy chỉ định ra ngoài lấy đồ rồi trở vào. Làm cho nó chút nữa làlại lên cơn đau tim.
Từ lúc cô gái đó “trở về” nó luôn miệng cầu nguyện. Cầu cho buổi diễn sẽ khôngbị giáng đoạn như vậy lần nào nữa.
Buổi diễn kết thúc
Thành công rồi!! Nó sống rồi, mọi thứ cuối cùng cũng suông sẻ. Chẳng hiểu vìquá vui khi thoát nạn hay sao mà nó lại nắm lấy tay hắn đi dung dăng dung dẻ,miệng cứ cười tươi làm cho hắn thoáng ngỡ ngàn nhưng chỉ vài giây sau đó là hắnliền dung dăng dung dẻ cùng nó
Chợt thấy Hoàng Yến tiến tới chỗ nó, sắc mặt nó liền thay đổi. Không hiểu saomặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng nó lại không ghét được. Chị ta có một cái gìđó rất thân quen mà nó không tài nào ghét bỏ được. Phải chăng vì Hoàng Yến làbóng hình của chị nó?
-Chào nhóc, nhóc may mắn lắm nhé, nếu cô bé mà kia mà biến mất thì đã có chuyệnhay để xem rồi. Thật tiếc vì cô ấy lại bất ngờ xuất hiện, nhưng nhóc đừng lo,rồi sẽ có bất ngờ cho nhóc
Nói một câu đầy ẩn ý, trước khi bỏ đi chị ta còn nhìn hắn cười một cái mà khôngmay lại để cho nó nhìn thấy. Ngay lập tức một thứ gì đó len lỏi trong lòng nótrổi lên. Là tức giận “Gì mà nhóc chứ? Gì mà bất ngờ!! Ax….” mặc dù hắn khôngcười lại nhưng rõ ràng là hắn có đón nhận nụ cười kia. Thật là đáng ghét, đángghét! Giật tay mình ra khỏi tay hắn
-Ax, nóng nực mà còn nắm tay nắm chân
Buông ra lời biện hộ cho hành động của mình rồi nó bỏ đi một mạch. Hắn lại cườimột cái khoái chí rồi vội chạy theo. Rõ ràng là nó ghen như vậy, vậy thì chắcnó yêu hắn nhiều lắm. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng làm cho hắn muốn cười không ngừngvì vui rồi
Không để cho nó rút tay ra nữa, hắn nắm chặt thật chặt. Làm cho nó mặt nhăn nhócố kéo tay mình ra. Nhưng cuối cùng lại thất bại và cứ phải để im cho hắn nắm,nhưng miệng vẫn cứ tiếp tục lầm bầm
Thời gian nghỉ trôi nhanh, trong suốt thời gian đó nó chẳng thèm nói câu nàovới hắn, mặc cho hắn làm đủ trò. Đến khi sắp vào thì nó mới chịu lêntiếng
-Ok, đi vào xem, đừng có lải nhải nữa được không hả cái đồ chết bầm!!
-Được rồi, vào thôi! Đừng ngủ nữa đấy, mỏi vai lắm!!
Trước khi vào mà hắn vẫn còn thích chọc giận nó nữa cơ mà. Đúng là cái đồ…….!
Phần 3 được Hoàng Yến thủ vai chính. Chị ấy nhìn xinh cực, lại còn hát hay nữa.Trong ba vở kịch nó cảm thấy Hoàng Yến là người thật sự thu hút được nhiều ánhnhìn nhất. Còn anh bạn diễn cùng chị ấy……… Chẳng phải là cái người vệ sĩ đósao? Cái tên Thiên Vũ gì gì ấy!! Lạ thật, sao lại có thể như vậy đượcnhỉ.
Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn chị ấy diễn, thoáng chốc nó lại muốnđược đứng trên đó, chỉ là thoáng chốc thôi! Chứ thật sự thì nó sợ lắm, để dámlên trên đó diễn thì ít ra có khi phải chích cho nó mấy chục mũi kháng “sợ hãi”thì lúc đó nó mới diễn được như thế kia
Mọi chuyện dường như rất êm xui, cho tới khi lúc chị giải lao để thay đổi phânđoạn và cảnh diễn thì lại một lần nữa nhân vật chính biến mất. Hoàng Yến biếnmất
Nó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, thì bỗng một chị bên vănnghệ chạy đến chỗ nó và lôi vào trong. Nó vẫn con chưa hiểu chuyện gì thì chịấy liền giải thích
-Em hãy giúp chị với, Hoàng Yến bận đột xuất rồi, cô ấy nói sẽ trở về nhưng ítnhất là 15” nữa, sẽ không kịp mất. Người dự bị thì không thấy xuất hiện, em vàodiễn thay thế được không? Không sao đâu em, chỉ là lên hát một bài thôi là ok,được chứ?
-S….Sao ạ? K… Không được đâu. Em………
Nó chưa kịp trăn trối xong thì đã bị chị ấy lôi tọt một phát vào phòng và biếnhóa. Nhấn nó ngồi xuống ghế, một chị khác chạy đến và làm một cách cấp tốc. Tócđang cột cao chỉ với một cái rẹt nó đã được xõa xuống. Sau đó là một lớp phấn,một chút son bóng, và một chút má hồng. Thay một bộ đầm mà trắng kem viền ren.Và nó bị đẩy ra đứng chuẩn bị sẵn.
Cơ thể nó bây giờ cứng đờ, nó không biết phải làm gì bởi sở dĩ nó chỉ coi phimnhiều thôi chứ nó có tập đóng bao giờ đâu, đằng này lại là vai chính nữa. Bâygiờ nó lại nghĩ tới những gì lúc nãy, không lẽ chỉ vì thoáng mong muốn được lênđây thôi mà bây giờ nó lại “linh” đến vậy sao? Hu hu, nó hối hận quá, nó khôngnghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Đứng và run bần bần, tim đập thìnhthịch vì sợ, mặt biến sắc vì sợ và mồ hôi toát ra chung qui cũng là vì sợ. Cầmtrên tay đoạn kịch bản mà nó chẳng đọc được chữ nào vô đầu
Chợt! Bên cánh gà hướng bên kia, hắn đang đứng bên kia. Hắn đã thay đổi trangphục, hắn mặc một chiếc quần tây và áo sơ mi, tóc cũng được chải chuốt. Nó đangdần hiểu ra chuyện này, hắn cũng vào diễn. Hắn vào vai Troy còn nó vài vaiGabriella, và phân đoạn bây giờ là cảnh Troy và Gabriella nhảy với nhau trênsân thượng và hát bài “Can I have this dance”
Nó thuộc bài này nhưng nếu như bây giờ thì nó sợ rắng mình chỉ có thể đọc giốngnhư lần trước thôi. Như vậy thì mất mặt chết mất. Vở kịch lại được tiếp tục, nóbị đẩy ra sân khấu. Và hậu quả bây giờ là nó đứng như trời trồng mà chẳng nóiđược câu gì. Cả kháng phòng im lặng nhìn nó
Nó bây giờ cứ như Gabriella trong phần 1, đứng chết trân trên sân khấu mặc dùnhững người trong cánh gà đang thúc nó nói gì đó. Mi, Lam ngồi bên dưới cũngđang cố gắng cầu cho nó lên tiếng. Mọi thứ đối với nó bây giờ thật là kinhkhủng.
Chợt nó bị ai đó lôi vào trong cánh gà và khẽ nghe tiếng đám con gái hú lên. Làhắn, hắn đang lôi nó vào trong, đặt hai tay lên vai, hắn cúi xuống nhìn thẳngvào mắt nó
-Bảo Nhi! Nghe tôi nói này! Tôi đã nghe Mi, Lam kể rồi! Bộ phim này cô đã xemhàng ngàn lần và thuộc lòng đã kịch bản (~_~!), vậy nên hãy tập trung mà diễn!Hãy coi như bên dưới không tồn tại ai cả, chỉ có cô và tôi! Được chứ!
-Nhưng…. tôi….. hát… hát.. dở lắm…!
-Này, đừng chối nữa. Tôi đã từng nghe cô ngồi lẩm bẩm lảm nhảm….. một mình rồi!Nó không tệ như lần thử vai đâu, còn việc nhảy thì cô hãy làm như lúc ở bữatiệc ấy, nhớ không? Cô hãy nghe cho kĩ, nếu như cô diễn không tốt thì…… tôi sẽcho người trừ vào hạnh kiểm của cô đấy! Lúc đó ba cô đọc được thì đừng hốihận!!
Không thể tin được là hắn không thèm động viên mà còn hù dọa nó nữa. Lần nàythì nó tiêu thật rồi!! Không được, bằng mọi giá………. Thật tập trung, hít thởsâu. Nó nhìn hắn và gật đầu như đã hiểu.
Bước ra sân khấu và nó làm như những gì nó nhớ, chơi đùa cùng mấy cái cây vàhắn xuất hiện cùng những tiếng hò reo thích thú của đám nữ sinh bên dưới. Đọcmấy câu thoại bằng tiếng anh mà nó không chắc là đúng kịch bản mà thỉnh thoảnglại còn bị vấp một chú. Sau đó là nó cất tiếng hát, trước khi hát nó hả hít thởthật sâu một cái.. Giọng hát nó không thuộc hàng hay nhưng nó đủ để làm dịulòng người khác. Đây là lúc hắn nắm lấy tay nó và nhảy
Take my hand, take abreath
Pull me close and take one step
Keep your eyes locked on mine,
And let the music be your guide
………………
Hắn cũng hát, giọng hát của hắn thật trầm và hay chết đi được. HẮN BIẾT HÁT SAO???Thật không thể tin được!! Sự xuất hiện của hắn đã làm náo động lắm rồi, naythêm giọng hát của hắn làm cho đám nữ sinh điên đảo. Hắn cứ như là một ca sĩthần tượng vậy. Nhưng hiện giờ mọi thứ vang vẳng trong đầu nó chỉ còn lại giọnghát và gương mặt của hắn
……………….
Take my hand, I"ll take the lead
And every turn will be safe with me
Don"t be afraid, afraid to fall
You know I"ll catch you threw it all
……………….
Những câu hát của hắn cứ như là đang thật sự muốn nói với nó vậy. Nó cảm thấythật sự ấm áp. Nó không còn nhớ rằng mình đang đóng kịch nữa và lúc này đây, nóđang hòa vào bản nhạc cùng hắn
………………
It"s like catching lightning the chances of finding someone like you (likeyou)
It"s one in a million, the chances of feeling the way we do (way we do)
And with every step together, we just keep on getting better
So can I have this dance (can I have this dance)
Can I have this dance
Can I have this dance
Can I have this dance
……………….
Cho đến khi nhạc kết thúc, nó vẫn nhìn vào hắn không rời. Hắn khẽ cười một cáirồi buông nó ra. Vội đi vào cánh gà để thay đổi sang phân đoạn khác. Để lại vẫncòn những tiếng hò reo. Chợt Hoàng Yến từ đâu đi đến chỗ nó cười rồi bẹo má nómột phát
-Sao hả? Bất ngờ chị dành cho nhóc, nhóc thấy như thế nào?
-Sao? Là chị bày ra hả? Có biết là tôi không thuộc kịch bản không? Định bêu xấutôi sao?
Nó giận quát lên. Nhưng Hoàng Yến chỉ cười vì hành động của nó và nói một cáchbình thản
-Nhưng dù sao nhóc cũng làm rất tốt! Thôi chị phải lên diễn tiếp đây!!
Rồi Hoàng Yến bỏ đi. Một chút gì đó len lỏi trong lòng nó. Hạnh phúc? Nó hạnhphúc khi chị ấy làm như vậy với nó. Nó không giận, nó vui, thật sự thì chưa baogiờ nó có ác cảm với Hoàng Yến cả. Chưa bao giờ!!
*Chap 85:
Sau buổi trình diễn, hômnay cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hớn hở thông báo
-Buổi văn nghệ diễn ra rất tốt! Chúng ta hãy vỗ tay ăn mừng nào!!
Không chần chừ giây nào, lớp liền nháo nhào lên và vỗ tay rần rần. Đám con traithì hò reo, đám con gái thì lại bàn tán lại chuyện hôm đó.
Gõ thước vài cái để lớp im lặng, cô lại nói tiếp
-Trường chúng ta đã quyết định sẽ bầu ra cặp đôi đẹp nhất ngày hôm đó và tất cảhọc sinh đều có quyền bầu chọn VÀ….. - cô lớn tiếng để lớp tiếp tục chú ý - vàsau khi thi cuối học kì I xong, trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi cắmtrại!
Và đây là lúc để đám học sinh một lần nữa hò reo vì phấn khích. Người thì bànvề chuyến đi, người thì bàn về cặp đôi đẹp nhất
Còn nó, bình thường thì chẳng biết yêu là gì, đến lúc yêu rồi thì lại bắt đầungồi mơ mộng. Nó lại nhớ đến lúc hắn cùng nó trên sân khấu, tim lại đập lệch đivài nhịp, mặt lại đỏ lên và cứ tủm tỉm cười. Làm cho “ai kia” thấy lạ, chồmngay tới chỗ nó
-Này, suy nghĩ gì mà cười vậy? Suy nghĩ về tôi phải không?
Thoát ra khỏi giấc mộng vì giọng nói của hắn. Nó quay phắt qua hướng phát ra âmthanh.
Thình thịch…… thình thịch……..
Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó cách mặt hắn chỉ còn vài centimet nữa là đã chạmvào nhau. Mặt đỏ như gấc, nó vội quay đi. Còn hắn thì lại mặt dày đến độ khôngbiết ngượng, lại tiếp tục sấn tới chỗ nó làm cho nó bối rối
-Lam Phong! Em mau về chỗ ngồi đi!
Đây là chốn công cộng và có tôn ti trật tự. Cô vẫn còn trong lớp mà hắn đã vọtthẳng qua bàn nó. Tuy là hội trưởng nhưng chức vụ của hắn chỉ hơn đám học sinhthôi chứ vẫn phải nghe theo thầy cô.
Hắn làm mặt lạnh và bước về chỗ. Và nó thì ngồi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.Không hiểu sao nó lại cảm thấy xấu hổ khi hắn cứ dí gương mặt đáng ghét của hắnvào sát mặt nó. Nếu cô mà không lên tiếng thì có khi nhịn không nổi và tuôn ramột tràn nguyền rủa hắn với volume hết cỡ. Lúc đó chắc nó phải đào lỗ chuixuống cũng nên.
-Nhi này, mày có nghĩ mày với Phong sẽ được giải không?
Mi, Lam quay xuống bàn nó nói với gương mặt hớn hở. Tự dưng hai đứa này lạinhắc tới làm cho mặt nó vừa trở lại màu trắng nay lại biến thành màu đỏ hồng.Vội lên tiếng phản bác
-Gì chứ? Tao với hắn ta có là gì đâu mà được giải
-Mày còn chối!! Không phải hai người đã là một đôi…………
Lam vội bịt miệng của mình lại, vì nhỏ biết rằng mình nói hớ. Nó và hắn chưacông bố với ai là yêu nhau (vì nó muốn như vậy). Vậy mà bây giờ Lam lại biết,nó nhìn Lam trợn tròn mắt, hỏi nhỏ tới tấp
-Ai nói mày tao với hắn là một đôi? Mày nghe ai nói vậy hả con kia?........!@#$%^&*(*&^%$..................
Lam bắt đầu lắp bắp, đây là thông tin mật mà “ai kia” rình được và kể lại choLam nghe nếu nói ra thì có khi nó lại nhào vào bóp cổ Duy cũng nên. Lam khôngmuốn Duy bị “héo trụi” nhan sắc vì nó
Thấy “đồng bọn” của mình bị yếu thế, Mi vội lên tiếng chữa cháy
-Ai mà chẳng biết hai người đang quen nhau!! Đi thì lúc nào cũng nắm tay nắmchân, miệng cười cười nói nói. Ngay của hành động của Phong cũng thay đổi màmày còn muốn chối hả?
-Ừ, đúng rồi đó!!
Lam gật đầu đồng tình với Mi, dù gì thì cũng là bạn thân nên nó đành lí nhíthừa nhận
-Ờ…. thì có, nhưng mới đây thôi à……… Tụi bây nghĩ có ai bầu cho tao với anh takhông?
-Mày khỏi lo! Trước mắt có 4 phiếu rồi, hi hi
Mi nói một câu mang tính khẳng định rằng, ít nhất là sẽ được bầu nhưng không cónghĩa là thắng. Trường này khoảng 1500 học sinh, vậy mà được có 4 phiếu, (T_T)chưa được 1%.
Thật ra trong lòng nó chẳng quan tâm đến cái giải gì đó. Nhưng nếu được mọingười chọn hắn với nó đẹp đôi thì nó cũng thích chứ. Còn gì hạnh phúc hơn khiđược mọi người khen đẹp đôi. Nhưng nghĩ lại thì nó chỉ toàn nghe câu “đôi đũalệch thôi”. Vậy nên nó cũng chẳng trông mong gì cái giải này cả.
7h15” Tại phòng nó
Hắn bước vào trên tay cùng ly sữa. Dạo gần đây tối nào hắn cũng bắt nó uống sữacả. Tất nhiên là nó không dại gì mà từ chối nhưng nó vẫn hỏi hắn một câu “Nếutôi béo lên nhìn xấu ơi là xấu thì anh còn yêu tôi không?” Và nhận được một câutrả lời bất hữu là “Cô không béo được vì một ly sữa được đâu, vả lại thì cô xấusẵn rồi”. Thường thì kết thúc câu trả lời đó hắn đều bị nó nhào đến xả tới tấp.Hắn đỡ thì nó cắn (~_~!), nhưng dần quen rồi thì nó cũng chẳng còn phản ứng gìvới câu trả lời đó nữa.
-Sữa này, uống đi!
Đặt ly sữa trên bàn, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy bài toánkhó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu nhất, cả đời khôngkhá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ, cũng chả hiểu tả cảnh.Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.
-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!
Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa. Nó dốtvăn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng vào. Vì điểmsố nên nó mới cố gắng học thôi
Mặt bí xị, nó nhìn hắn
-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?
-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúcđó ba cô đọc được thì đừng có khóc!
Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn” của nó.Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văncủa nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con nít cấp 1. Cái số nó vậythì bây giờ chỉ biết học thôi.
Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó vàrút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.
-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đihọc bài đi
-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô họcbiết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói nhiềuđâu!
Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì cằn nhằnđược một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài đến tận 2,3trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục luôn trên bàn lúc nàokhông hay.
Nhẹ nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Nó cũng đã học được mộtbài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). Hắn nhìn nó, muốn nhìngương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng yêu hơn lúc thức nhiều.Không kiềm được mình, hắn (lại) khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn miệng thì thầmvào tai nó
-Ngủ ngon nhé, heo ngốc!
Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc hắn bắt đầu học bài. Dù có thôngminh cỡ nào con người vẫn phải học thì mới giỏi được. Hắn đồng ý thức khuya đểhọc bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải kế thừa cái công tycủa ba mình nên hắn đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bàitập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.
*Chap 86:
Sau mấy ngày dằn vặt vớiđống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòngthi, nó đã hớn hở chạy đến chỗ hắn. Sấp tài liệu mà hắn đưa cho nó cuối cùngcũng có kết quả. Phải nói là trúng tủ!
-Hehe, vui quá đi! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!
-Nhờ công của tôi đấy! Cô mau cảm tạ đi
-Xì! Anh chỉ góp được một phần nhỏ xíu xìu xiu à, nếu anh đưa mà tôi không họcthì cũng đâu có làm được gì
Nghe nó nói mà hắn không tài nào cười nổi. Rõ ràng là nhờ công của hắn mà nólại không thừa nhận, đã vậy cái cách của nó nói cứ như là nhờ chính công sứccủa nó thôi chứ không liên quan gì đến hắn. Đã vậy thì hắn phải lấy lại côngbằng cho mình mới được
-Này, cứ coi như là công tôi nhỏ xíu đi, nhưng nếu không có cái nhỏ xíu đó thìlàm sao mà cô làm bài được hả? Nếu tôi không bắt cô học bài thì cô có họckhông…………..!@#$%^&*&^-^%$#@
Cái miệng hắn cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cáchngăn cái miệng kia lại
-Ok, ok!! Công của anh to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? Đi uống trà đá,chịu không?
-Gì mà uống trà đá…………….- hắn trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình,nó sợ quá vội ngắt lời
-Chứ gì anh nói đi!!!!!
-Đi chơi!!
Rồi hắn nắm tay nó lôi đi một mạch mà không để cho nó phản ứng. Trời hôm naytrong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đóđi bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch máu…….
-Sao lại đi bộ?
-Đi bộ tập thể dục!!
Nhìn cái bộ mặt của hắn lúc nói câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôithì trả công hắn như vậy thì quá đơn giản, chẳng có gì phải than phiền cả
Luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, nó cũng dần quen với việc này rồivà nó không biết từ lúc nào, nó không thể thiếu được bàn tay ấm áp củahắn
-Nhìn kìa! Anh ấy như vậy sao lại đi với con nhỏ như thế được nhỉ?
Cứ như ngày đầu tiên gặp hắn. Đám con gái cứ xì xầm về nó và hắn, nếu lúc trướcnghe những lời như vậy thì có thể nó sẽ không quan tâm. Nhưng lúc này thì nólại cảm thấy chút thất vọng.
Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hắn hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần, hắn khoátvai nó, và nói đủ lớn để mấy đám con gái kia nghe được
-Em yêu à, mặt kệ những lời nói đó đi nhé! Dù thế nào thì em cứ biết rằng anhyêu em là đủ rồi!!
Nghe vậy đám con gái liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờhết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay hắn ra
-Ai là em yêu của anh chứ? Nghe muốn nổi da gà!
-Đến nơi rồi!!
Không để tâm mấy vào câu nói của nó, hắn chỉ tay vào mục tiêu của mình. Một cửahàng thú nuôi. Nó vẫn chưa hiểu ý hắn muốn gì, quay qua hỏi một cách ngâythơ
-Vào đây làm gì?
-Vào cửa hàng thú nuôi để mua thú chứ làm gì? Thật sự thì chỉ số IQ của cô làbao nhiêu vậy?
-……………
Nó bị hắn lôi vào trong. Ở đây có đủ loại thú cảnh, thỏ, hamster, chó con,……….Nhìn con nào cũng dễ thương hết. Vừa nhìn mà mắt nó đã tròn xoe, chạy tứ lungtung miệng không ngừng xuýt xoa
-Oa…… dễ thương quá, oa……… đáng yêu quá!!
-Cô thích con nào thì chọn đi!!
-Anh mua cho tôi hả?
-Ừ!
Chỉ chờ có vậy, nó chạy vòng vòng (khoảng mấy chục vòng), cuối cùng nó chọnđược một bé cún long xù nhìn cực cute. Cứ ôm con chó vuốt ve và nựng, cười títmắt đưa lên cho hắn xem
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian